Sáng nay bình minh Sài Gòn lại mưa, nhìn những cơn gió nhẹ và dòng nước mát tưới tắm Sài Gòn tôi chợt thấy yêu thành phố này đến lạ. Chợt nhận ra tâm hồn mình sở dĩ đẹp và đầy rung cảm là vì mình đã học yêu thương thiên nhiên và mơ mộng thuở thiếu thời. Sự lương thiện cũng vậy, nó là thứ được nuôi dưỡng trong trái tim với vạn vật từ trong tiềm thức. Vậy mà chúng ta sỗ sàng đánh đuổi cái đẹp trong tiềm thức của trẻ em, tàn nhẫn dẹp đi sự khám phá và mối dây tình cảm của các em với tự nhiên, với thiên nhiên.
Hôm qua cô Nga, vừa là hiệu trưởng vừa là học trò tôi kể, con trai ngồi tâm sự với đóa hồng. Thât ra nếu nghe hiểu những tâm sự đó đứa trẻ đang bộc bạch chính mình và tìm người lắng nghe. Chúng ta, người lớn, lại rất thích khuyên răn, mà nhu cầu của con chỉ là lắng nghe thôi. Một cô hàng xóm đi qua, bảo con điên à, sao lại đi tâm sự với hoa hồng? Vậy chúng ta vào chùa, vào nhà thờ, quỳ gối trước các bức tượng thì là gì? Chúng ta khi đau khổ tột cùng thì tìm đến ai? Nhưng chúng ta bảo, phải có hình tượng. Phải là cái tượng Chúa Phật mới được. Vậy ta không biết Chúa Phật đang hiện hữu nơi dòng nước, nơi bông hoa, trong chốn thinh không đó sao? Nơi những giọt mưa đọng trên lá sáng, nơi bình minh nhẹ rúc tiếng chim gù?
Trong tôn giáo ở Bali mọi thứ là linh thiêng, con người ta không tàn phá, họ chạm vào mọi thứ bằng sự tôn kính và yêu thương, cảm tạ và bảo vệ. Đương nhiên họ chưa hiểu hết, nhưng ít nhất khi chúng ta hiểu thượng đế có mặt ở mọi nơi thì ta sẽ thấy bông hoa chính là tình yêu và sự ủi an hiện hữu…Chúng ta đem cái vô minh và tham lam, đem cái tách biệt với thế giới của mình để dạy đứa trẻ hãy bước ra thế giới kỳ diệu và phong phú của chúng để tham dự vào cái thế giới ngắn ngủi, phức tạp rối ren , khổ sở và hữu hạn của chính mình.
Như Loris Malaguzzi nói : đứa trẻ có 100 ngôn ngữ nhưng chúng ta, người lớn và văn hóa đã cướp đi 99 rồi. Và chúng ta thật thành công khi làm cho hàng tỷ đứa trẻ trên thế giới này trở thành những người lớn luôn thấy bất lực và cô đơn. Chúng ta dạy trẻ mầm non, chỉ cố sao cho con nhồi kiến thức thật nhiều, bông hoa là có cánh có đài, có lá có thân. Ai ko biết chuyện này. Mà bọn trẻ sẽ được học vào năm lớp 6. Chúng ta lôi kéo bọn trẻ ra khỏi thế giới thần tiên kết nối với toàn thể vũ trụ đế ném chúng vào cái thế giới trần trụi và hữu hạn của chúng ta làm gì? Chúng ta có dạy được con về hơi thở của bông hoa chưa?
Nếu muốn dạy sao không hỏi : hoa nói với con điều gì, hơi thở của hoa rất thơm, con có nghe được không? Vì sao mà hơi thở ấy lại thơm đến thế?
Hãy dạy đứa trẻ kết nối với điều kỳ diệu thay vì lôi chúng vào một thế giới mất kết nối và đầy tàn khốc của chúng ta.
Hãy để đứa trẻ được yêu, được có 100 ngôn ngữ với thế giới này.
Hãy để đứa trẻ chạm từng ngọn gió, nếm những giọt mưa, nghe bầu trời lên và màn đêm xuống.
Để nuôi dưỡng trái tim yêu thương đến trái đất này, đến chính trái tim mình.
Xin ngừng đem cái tối tăm của chúng ta ép lên sự trong sáng của một đứa trẻ tinh khôi.
Đừng bắt con sống cuộc đời và mong đợi của mình nữa, có được không ?
Saigon, 22/7/2021
Yêu thương Catherine