Những đứa trẻ khốn khổ

Mấy hôm nay vang lên chuyện #freeBritney mình cũng xin mạn phép nói vài dòng. Britney may quá còn có âm nhạc. Có tài năng cứu rỗi cô. Còn có nhiều đứa trẻ khốn khổ hơn, trầm cảm cả về tinh thần lẫn không biết mình có thể làm gì cho cuộc đời này, không được trân trọng và mất đi cả lòng tự trọng cơ bản của con người.

Britney là cả tuổi thơ của mình. Chị ấy bằng tuổi mình, giàu có , tài năng và xinh đẹp. Mình nhớ hồi đó chị đẹp đến nỗi nao lòng hết các fan của chị. Từ vóc dáng đến gương mặt. Thế nhưng cuộc đời Britney là một chuỗi đầy nước mắt khi lấy toàn mấy ông chồng trời ơi đất hỡi, hình ảnh của người cha ám ảnh cô đến không có người chồng nào ra hồn, cô không kiểm soát được bản thân và chìm trong những cuộc vui…Đây thực chất là hệ quả của nền giáo dục gia đình bị thất bại. Không chỉ là Britney mà còn có Lindsay Lohan, có cả cô bé xinh đẹp người Trung Quốc Trịnh Sảng….

Hầu hết những gia đình ấy đều “ăn bám hào quang con”, họ coi đứa trẻ là công cụ kiếm tiền, họ không thực sự yêu thương. Trịnh Sảng bị cha mẹ ép làm đến kiệt sức, coi như cỗ máy kiếm tiền, Britney cũng vậy mà rất nhiều đứa trẻ khác cũng thế. Giàu có đi đôi với sự nổi tiếng và tài năng của các em. Nhưng rồi sao? Những đứa trẻ như vậy đều không hạnh phúc. Nổi tiếng quá sớm mà có một gia đình không yêu thương và biết dạy con là tai họa. Đứa trẻ không ở tuổi kiếm tiền. Con ở tuổi phải được yêu thương trân trọng. Phải được trau dồi để trở nên tốt đẹp hơn, vững chãi hơn về mặt tâm hồn.

Giáo dục bây giờ, chẳng phải chúng ta đều quan tâm đến dạy con kỹ năng , học giỏi là hoàn thành tất cả. Chỉ cần học giỏi thì có công việc ngon, thơm, xịn ,thế là xong cuộc đời. Chúng ta quên rằng sự thành công của cuộc đời 80% đến từ EQ chứ không đến từ IQ. Biết bao nghệ sĩ như Mozart giỏi và tài năng là thế mà cuộc đời chết sớm, lận đận. Britney tài năng là thế mà không biết bao lần phải đi điều trị tâm lý? Họ hoàn toàn khốn khổ.

Tiền ở một mức vừa phải , danh tiếng một mức vừa phải sẽ làm ta an yên và hạnh phúc hơn rất nhiều. Kể cả những người giàu có nhất mà hạnh phúc là do tâm hồn và bản lĩnh họ đẹp, vững chãi, chứ không chỉ do họ giỏi đâu. Mà giàu có ư? Nó rất cần các mối quan hệ tốt. Mà mối quan hệ tốt tính bằng EQ chứ chả phải IQ. Chính những kẻ IQ đỉnh cao mà khinh khỉnh thì càng bị ghét, càng nghèo. Càng thất bại. Có một loại thất bại mang tên ” sao tôi giỏi mà nghèo” í.

Khi làm bất cứ trường học nào, tiêu chí của mình luôn là EQ, là xây dựng nội lực cho đứa trẻ, là xây dựng một con người toàn diện quan trọng tâm hồn mạnh mẽ và lương thiện, chứ không chỉ cố gắng để giỏi. Và quan trọng nhất phụ huynh phải đồng hành. Phụ huynh mới là mấu chốt quan trọng nhất.

Britney may quá còn có âm nhạc. Có tài năng cứu rỗi cô. Còn có nhiều đứa trẻ khốn khổ hơn, trầm cảm cả về tinh thần lẫn không biết mình có thể làm gì cho cuộc đời này, không được trân trọng và mất đi cả lòng tự trọng cơ bản của con người. Và còn luôn bị cha mẹ thúc ép và tỏ ra thất vọng, coi thường chính con mình. Đến cuối cùng, khốn khổ thay cho những đứa trẻ mà cha mẹ mãi cũng không chịu lớn, khổ thay cho một nền giáo dục chỉ biết tập trung vào kỹ năng và kiến thức. Và khổ thay cho một thế hệ thiếu mất giá trị của tâm hồn, hay đã không được hiểu giá trị chính mình, không được quan tâm bằng trái tim, bị lợi dụng như Britney, hay những đứa trẻ khác dù nó không hề giỏi hay giàu..

Bạn à, không phải dạy con giỏi để sau này giàu là con hạnh phúc đâu. Có người còn mong con giàu để… nuôi mình. Không đâu, giáo dục đầu tiên là đứa trẻ phải được quan tâm dưới giá trị của một con người, và quan trọng nhất là một linh hồn thật thiêng liêng, và thật đẹp.

Yêu thương,

Catherine.

About The Author